Có lẽ, chẳng món ăn nào gắn bó với buổi sáng của người Việt như phở bò. Giữa nhịp sống gấp gáp, hương phở bò nghi ngút tỏa ra từ bếp Phở Tâm như một lời mời thân thương: Ngồi lại một chút, để thấy bình yên, như được trở về một sớm Hà Nội xưa.
Với nhiều người, ăn một bát phở bò không chỉ là lấp đầy chiếc bụng đói - đó là một thói quen, một nghi lễ bắt đầu ngày mới. Ở Phở Tâm, buổi sáng nào cũng rộn ràng nhưng vẫn có một sự ấm cúng riêng. Khách ra vào đều đặn, tiếng dao chạm thớt, tiếng thìa chạm bát, mùi nước dùng lan nhẹ trong không khí - mọi thứ hòa lại thành âm thanh thân quen của một Hà Nội yên bình.

Một bát phở bò nóng được bưng ra, khói quyện cùng mùi hành và gừng nướng. Người ta húp một thìa, nhắm mắt lại, thấy vị ngọt thanh của nước, vị mềm của thịt bò vừa chín tới, và chút hậu vị đậm đà còn vấn vương nơi cuống họng.
Không ai vội vàng. Dù có chút bận rộn, người ta vẫn muốn ngồi thêm đôi phút bên bát phở nghi ngút khói, để thấy lòng mình chậm lại. Có lẽ chính những khoảnh khắc giản dị ấy khiến Phở Tâm trở thành điểm hẹn quen thuộc mỗi sáng để tìm lại nhịp sống thân quen của mình.
Người ta thường hỏi: “Phở bò Phở Tâm có bí quyết gì mà ngon đến vậy?” Thật ra, chẳng có bí quyết nào được giấu kín - chỉ có sự kiên định với cách làm từ tâm. Từ chọn thịt bò tươi mỗi ngày, canh lửa vừa đủ khi ninh xương, đến việc thái tay từng lát thịt, mọi thứ đều được thực hiện thủ công như những quán phở xưa. Không có máy móc nào thay thế được cảm giác của người nấu khi nếm thử nước dùng - xem hôm nay đã “chạm” đúng hương vị thân quen chưa.
Nhưng cái “ngon” ở phở bò Phở Tâm không chỉ nằm trong những miếng thịt mềm, mà còn đến từ những con người phía sau quầy bếp. Là người đầu bếp dậy từ tinh mơ, khẽ nếm thử dùng xem hôm nay đã trong và ngọt đúng vị chưa. Là nhân viên luôn nhớ từng khách quen - ai thích thêm hành, ai thích nước dùng đậm. Những điều nhỏ bé ấy, góp lại thành cảm giác gần gũi, khiến Phở Tâm không chỉ là nơi để ăn phở, mà là nơi người ta cảm thấy được “quan tâm” thật sự.
Giữa lòng Hà Nội, không thiếu quán phở ngon. Nhưng điều khiến người ta quay lại Phở Tâm, đôi khi không chỉ vì món phở, mà vì cảm giác hiếm có mà nơi đây mang lại.
Nằm giữa những con phố tấp nập, quán Phở Tâm lại mang đến một không gian trái ngược: mộc mạc, ấm cúng, có chút hoài cổ. Ánh sáng dịu nhẹ, bàn gỗ nâu, tiếng trò chuyện rì rầm - tất cả khiến thực khách dễ dàng “thả” mình vào một buổi sáng thong thả hiếm hoi.

Khách quen có người đã ăn ở Phở Tâm suốt nhiều năm, có người chỉ mới ghé lần đầu nhưng rồi quay lại. Quán không có gì “thời thượng”, điều đặc biệt là có một sự đồng điệu giữa con người, món ăn và cảm xúc.
Mỗi cơ sở của Phở Tâm, dù ở đất thủ đô hay ở Phú Thọ cũng đều mang cùng một tinh thần: phở nấu bằng tâm, phục vụ bằng tình.
Rời Phở Tâm, dư vị của bát phở bò vẫn còn đọng lại - thanh mà đậm, giản dị mà khó quên. Không chỉ là món ăn, phở bò Phở Tâm là cách người ta tìm lại sự cân bằng giữa những bộn bề. Có lẽ vì vậy, ai đã nếm qua rồi cũng muốn quay lại, để thấy một bát phở ngon có thể sưởi ấm cả buổi sáng.